bức xúc không làm ta vô can là gì

Giải bài tập Khoa học tự nhiên lớp 6 Bài 40: Lực là gì Mở đầu trang 144 Bài 40 Khoa học tự nhiên lớp 6 - Kết nối tri thức với cuộc sống: Tuy chưa được học về lực nhưng chắc chắn em đã khơng ít lần nghe nói tới lực. Tìm kiếm gần đây: #gap duoc em la niem hanh phuc cua anh ngon tinh t15 #lopphodunglanhlungvoianhnuama #boyfriend material sunoo 9 2 #nalu fairy tail la noi de tro ve ngay thu nam p2 #bắtquỷ #bar team pr dang ki pr ban dang ki pr fanfic #jungkook x you cuoc hon nhan ep buoc chap 11 ca cuoc #chu tho va bong hoa hong mau giac mo #dong nhan hp mraco malfoy la ta chap 1 the gioi harry Bức Xúc Không Làm Ta Vô Can (Tái Bản) Chỉ riêng việc bàn về cái tên thôi đã khiến độc giả biết được nội dung “Bức xúc không làm ta vô can” không vui vẻ gì. Mà cụ thể, đây là một cuốn sách chính luận, phê bình xã hội, có khen nhưng đa phần là chê, gợi góc tối ở nhiều vấn đề nhức nhối trong xã hội Việt Nam ngày nay. 1. Trong 8 bài ca dao đã học về thân phận người lao động nghèo khổ trong xã hội cũ, em thấy xúc động hơn với hai bài (2,7) nói về thân làm mướn, ở đợ, với các hình ảnh cuối trong bài số 4 nói về nỗi niềm không người chia sẻ và với […] Bức Xúc Không Làm Ta Vô Can (Tái Bản 2018) “Từ chỗ vô danh cách đây bảy, tám năm, bây giờ, nếu gõ “bức xúc” vào Google, ta sẽ được 29 triệu kết quả, gấp gần 10 lần “Ngọc Trinh” một con số ấn tượng cho một làn da xấu xí như vậy.”. Đây là một trong rất nhiều Site De Rencontre Gratuit A Abidjan. “Bức xúc không làm ta vô can” là một cuốn sách tổng hợp nhiều bài viết của Tiến sĩ Đặng Hoàng Giang thể hiện quan điểm, cách nhìn về nhiều chủ đề nóng trong xã hội. Tiêu đề của cuốn sách dễ khiến cho chúng ta ấn tượng. Tác giả cũng sẽ giải thích vì sao lại chọn cái tên đó ở cuối cuốn sách, tác giả sẽ bật mí câu chuyện về việc chọn tên. Top 10 cuốn sách tâm lý học hay nhất mọi thời đại Top 5 cuốn sách phát triển bản thân nên đọc một lần trong đời Review nghệ thuật truyền đạt, bí quyết thành công của người Nhật 1. Đôi nét về tác giả Tiến sĩ Đặng Hoàng Giang là chuyên gia phát triển, nhà hoạt động xã hội và tác giả chính luận. Các hoạt động nghiên cứu và vận động chính sách của anh nhằm nâng cao chất lượng quản trị quốc gia, minh bạch và tiếng nói của người dân. Anh đã rất nỗ lực trong việc truyền bá tri thức, khuyến khích tư duy phản biện và xây dựng văn hóa tranh luận. Chân dung tác giả Đặng Hoàng Giang Cuốn sách “Bức xúc không làm ta vô can” là một trong những tác phẩm đáng để đọc nhất của Tiến sĩ Đặng Hoàng Giang. Không cần tình cảm lâm ly bi đát đầy ngôn tình, không cần màu mè tô vẽ từng chữ, chỉ bằng một giọng văn thẳng thắn, bộc trực, tác giả đã đưa ta đến với cuốn sách này và khiến cho bất cứ người đọc nào đã cầm cuốn sách trên tay thì không đành lòng gấp sách. 2. Nội dung cuốn sách “Bức xúc không làm ta vô can” Cuốn sách gồm 26 bài viết với 26 câu chuyện về các đề tài nóng trong xã hội. Mới có, cũ cũng có, tác giả không bỏ sót một vấn đề nhỏ hay lớn nào đang xảy ra Việt Nam, từ chuyện cá nhân, chuyện gia đình, đến chuyện cộng đồng, chuyện xã hội, chuyện quốc gia,…dù bản thân chúng cực kỳ ngắn gọn xúc tích. Tất cả không có vấn đề nào là lỗi thời, tất cả đều còn hiện diện trong cuộc sống của chúng ta. Những câu chuyện quen thuộc như ăn thịt chó, phẫu thuật thẩm mỹ, câu like, nghiện mạng xã hội,…và đến những chủ đề mới lạ đối với nhiều độc giả như mặt trái của kinh tế thị trường, lỗi của những người nghèo, thực trạng “bức xúc”, nạn tôn thờ sác,… Nội dung 26 bài viết được chi thành 3 phần chính, tên của bài viết nổi bật nhất trong phần đó sẽ được chọn làm tên của phần đó. Thật sự thì không một độc giả nào có thể hiểu được cách chia 3 phần này dựa theo tiêu chí gì, chỉ có mỗi tác giả biết được, nhưng theo nhiều người đoán rằng là có lẽ chia theo mức độ, quy mô của sự việc. Ở mỗi bài viết, tác giả sẽ nêu lên những vấn đề đang tồn tại trong xã hội trước, sau đó mới nêu thêm thông tin và những ý kiến của những người liên quan và sau đó tác giả mới nêu ra ý kiến riêng của mình. Tất nhiên tác giả sẽ không quên lồng ghép những dẫn chứng về các số liệu thống kê, những bài viết trong những cuốn sách của những tác giả uy tín, những quan điểm đã được nhiều người công nhận vào trong những bài viết để tăng thêm tính thuyết phục. Mua tại Tiki Mua tại Fahasa Mua tại Shopee Tác giả mô tả các hiện tượng thòi sự bằng một giọng văn hài hước nhưng không đanh đá chua ngoa, phê phán nhưng không mỉa mai bỉ báng. Đáng trân trọng nhất là sau những so sánh, phân tích đa chiều trong tương quan với nhiều nên văn hóa khác nhau từ Đông sang Tây, tác giả đã gợi ra được những hướng giải quyết khả thi hoặc cách ứng xử tương đối chừng mực phù hợp với tình huống. Mỗi vấn đề được đem ra mổ xẻ trên nhiều khía cạnh dưới ngòi bút phân tích khúc chiết, lập luận logic dựa trên nền tảng nghiên cứu xã hội, dữ liệu và con số thực tế cụ thể. Đó là lí do mà những bài bình luận xã hội của Đặng Hoàng Giang khiến người đọc thỏa mãn và được ủng hộ nhiệt tình. Sau đây là quan điểm cá nhân của tác giả về một số vấn đề trong xã hội mang tính vi mô khá thực tế và người độc phải lưu tâm để thay đổi nhận thức của mình Câu chuyện “Bức xúc không làm ta vô can” Nội dung câu chuyện này xoay quanh những hiện tượng hay vấn nạn mà chúng ta rất hay dễ tiếp cận và trải nghiệm hàng ngày, đặc biệt là những tin tức mang tính tiêu cực và gây chú ý đối với cộng đồng như hôi của, trộm cắp, bảo mẫu đánh đập trẻ em,…Theo tác giả, khi chúng ta cảm thấy bức xúc và giận dữ về một vấn đề xã hội nào đó, chúng ta không vô can, chúng ta vẫn phải có trách nhiệm để thay đổi, đóng góp và thể hiện tinh thần trách nhiệm đối với những bất công hay phi lý ấy. Thể hiện sự bức xúc không loại trừ ta ra khỏi những vấn đề xã hội đó, nó chỉ mang đến cho chúng tâ những cảm giác thoải mái tạm thời vì cho rằng chúng ta vô tội. Chính vì vậy, thay vì tỏ ra bức xúc và tỏ thái độ không hài lòng, cho rằng là mình vô tội, thì hãy luôn ý thức được sự thật ấy, thể hiện sự khiêm nhường và tự hỏi bản thân xem mình có thể làm được gì để đóng góp phần ngăn chặn được sự bất công ấy. Đó là việc tối thiểu mà chúng ta có thể làm được. Một vài thông tin về quyển sách Câu chuyện “Từ thiện câu like” Việc từ thiện, làm những công tác thiện nguyện cho người khác là một việc làm đáng được trân trọng và tuyên dương. Nó thể hiện tinh thần vì cộng đồng tốt đẹp và phát triển hơn, sự gắn kết của đồng bào lẫn nhau và đề cao tinh thần “lá lành đùm lá rách”. Tuy nhiên, với ngòi bút mổ xẻ vấn đề thẳng thắn của tác giả, lại cho chúng ta một đòn mạnh dánh vào nhận thức về việc từ thiện trong xã hội ngày nay. Những gì chúng ta thường thấy trên mặt báo là những lần từ thiện theo kiểu “câu like” của một số người nổi tiếng, nhằm mục đích đánh bóng tên tuổi của họ, chứ thực chất không nhằm để giải quyết vấn đề gốc rễ của khu vực được từ thiện. Mua tại Tiki Mua tại Fahasa Mua tại Shopee Tác giả muốn chúng ta nhận ra rằng nên bắt đầu đặt tâm điểm và sự chú ý vào người nhận chứ không phải người làm từ thiện, những ngôi sao hay người mẫu, nên suy nghĩ xem hướng nguồn lực của mình vào đâu để đem lại những lợi ích lớn nhất cho những người hay cộng đồng mình cần trợ giúp. Còn rất nhiều câu chuyện khác mang tính vi mô lẫn vĩ mô khác đang chờ bạn khám phá. Nội dung bài viết không làm các độc giả thất vọng. Có những bài viết, tác giả nêu lên những tồn tại ngay trong xã hội nhưng ở những góc khuất không ai nhìn thấy được. Chúng được tác giả tìm ra và đưa lên cho mọi người cùng xem xét. Tác giả đã nêu lên những cái mà phần đông độc giả không thấy được khi đứng trước trào lưu sách Self-help đổ bộ vào nước ta. Hoặc là vấn nạn tôn thờ sách quá mức, đề cao cái hình thực mà quên mất cái quan trọng nhất của cuốn sách là nội dung bên trong đó. Ngay cả những vấn đề cũ, chủ đề cũ, tác giả cũng cung cấp cho chúng ta những cách nhìn rất khác, những góc nhìn mới về những mặt khác của vấn đề. Tác giả bóc tách những vấn đề - tưởng như ai cũng tường tận và dành cho mọi người thấy bản chất của vấn đề và những mặt mọi người không để ý đến. Sau tất cả, những gì được viết trong cuốn sách này đều là viết theo ý kiến riêng của tác giả. Độc giả có thể đồng ý với điều này nhưng cũng có thể phản đối với điều kia. Không sao cả, đó là điều đương nhiên. Mua tại Tiki Mua tại Fahasa Mua tại Shopee “Bức xúc không làm ta vô can” là một cuốn sách nên đọc và cần phải đọc. Đọc để hình thành một tư duy phản biện, đọc để tự ngẫm, tự giác ngộ, đọc để hiểu sâu hơn những vấn đề của xã hội dưới những lớp giấy gói khác nhau, độc để nhìn thấy rõ những hình hài của thời đại mình đang sống, đọc để thấy bức xúc, nhưng đừng làm ra vẻ mình vô can và quan trọng là đọc để tạo một sự chuyển động mạnh mẽ trong tư duy và cách suy nghĩ của chúng ta về trách nhiệm của bản thân cũng như vai trò của cộng đồng trong việc giúp một đất nước đi lên. Cách ứng xử trên mạng xã hội, nơi ai cũng có thể trở thành một vị quan tòa, đang trở thành đề tài nhiều người nói đến. Tuy nhiên, mạng xã hội chỉ là tấm gương phản chiếu của toàn xã hội, là nơi toàn bộ thói quen tư duy được mặc sức tung hoành. ELLE MAN đối thoại cùng Tiến sĩ Đặng Hoàng Giang – tác giả cuốn sách đang gây thu hút dư luận “Bức xúc không làm ta vô can”.Anh từng nói “Đám đông trên mạng không có nhiều sức mạnh trong việc mang lại sự dân chủ như chúng ta vẫn tưởng. Họ chỉ đánh người yếu”. Nhưng ai là người yếu ở đây, theo ý anh?Đám đông trên mạng thích thể hiện mình là quan tòa với những người thấp kém trong xã hội mấy cô bảo mẫu đánh trẻ, những người hôi bia ngoài đường, đám thanh niên vặt hoa ngày Tết. Tuyệt nhiên, không thấy họ bàn nhau truy tìm danh tính của chủ nhân những dinh thự trong rừng quốc gia, những dự án chuyển đổi đất mờ ám, những công ty lớn lũng đoạn thị trường dược phẩm, đường dây bán thuốc trừ sâu giả…Họ không muốn chất vấn quyền lực, vì điều đó đòi hỏi thời gian, tâm huyết, sựhy sinh, phải chấp nhận khó khăn, nguy hiểm. Sẽ đơn giản hơn rất nhiều khi họ ngồi ở Paris Deli uống cappuccino và dè bỉu mấy người nông dân cân điêu cho họ, người nghèo sao mà lười thế, và các cô gái sang Singapore bán thân làm họ “thấy nhục quốc thể”. Điều đó cho họ cảm giác là họ thuộc về một đẳng cấp khác, văn minh, ưu tú hơn những người cần lao lam lũ ngoài không muốn chất vấn quyền lực, vì điều đó đòi hỏi thời gian, tâm huyết, sự hy sinh, phải chấp nhận khó khăn, nguy có cho rằng sự bức xúc cũng là bằng chứng của sự yếu thế? Anh có thể chỉ hệ quả nếu ai cũng nhận mình là người yếu trong xã hội và không thể làm được gì hết để thay đổi những điều họ bức xúc?Có nhiều người tức giận vì họ thực sự ở dưới cùng của chuỗi quyền lực, và hàngngày nếm trải những bất công trong xã hội người nông dân bị thủy điện xả lũ “đúng quy trình” trôi hết hoa màu, người công nhân bên băng chuyền không dám uống nước vì không có thời gian đi rất nhiều người khác, dân trung lưu thành thị, họ thuộc về bên thắng cuộc, khỏe mạnh lành lặn, được học hành, được cuộc đời ưu ái, lại thích chọn vai trò “nạn nhân” cho bản thân. Họ không hạnh phúc và bức xúc vì họ cho rằng đó là lỗi của người khác. Từ sáng đến tối những người xung quanh họ chỉ có mỗi mục đích là làm họ bất một bạn trẻ nói với tôi một câu rất hay “Mỗi người đều là một phần của vấn đề, và mỗi người cần trở thành một phần của giải pháp”. Nhưng nhiều người lại sống với quan điểm “Những kẻ khác là vấn đề, và những kẻ khác cần tìm ra giải pháp”. Không những họ cho rằng mình vô can, họ còn không muốn động tay động chân để tạo một thay đổi gì, vì hoặc là “cái nước mình nó thế, làm gì cũng vô ích”, hoặc là “vun vén cho mình cái đã, tội gì”. Và họ cũng dạy con cái họ y như thế, để rồi quay ra phát biểu “từ lúc cháu nó sang Tây học, nó mới cảm thấy thực sự được làm người”. Trong nhiều bài viết và chia sẻ, anh có bình luận về sự quá quan tâm đến việc làm giàu, về sự bần cùng của tư duy triệu phú. Thế nhưng, anh có cho rằng đó là một giai đoạn cần thiết đối với xã hội Việt Nam?Phát triển kinh tế là cần thiết, ai cũng muốn được ấm no, được học hành,được làm một công việc có ý nghĩa, có điều kiện kinh tế để phát triển bản thân, tiếp xúc với thế giới, với cái đẹp. Còn đánh đồng của cải vật chất với khái niệm thành công, với giá trị của một con người, với mục đích sống, thì là một vấn nhưng, nó lại chính là triết lý của tư duy triệu phú, và nó khốn cùng ở chỗ đó. Nó lập nên một tín ngưỡng tôn thờ việc kiếm tiền bằng mọi giá. Ở mức độ thấp, nó tạo ra những thanh niên không có gì trong tay ngoài quyết tâm sẽ có một triệu đô-la Mỹ trong vòng 12 tháng tới, “thông qua bất động sản, chứng khoán và online marketing”, đứng ở đường Nguyễn Huệ đập tay hi-five với nhau, hô vang “tôi sẽ thành công vì tôi không sợ hãi”. Ở mức độ cao hơn, người ta phạt núi, lấp sông, phá rừng, san bằng di sản, buôn lậu xuyên quốc gia, để tối đa hóa lợi sao việc kiếm tiền lại trở thành một “nỗi ám ảnh” lớn trong xã hội Việt Nam?Kiếm tiền không chỉ là một nỗi ám ảnh ở Việt Nam. Sách dạy làm giàu bán chạy ở tất cả các quốc gia, bao giờ cũng được tiêu thụ gấp hàng nghìn lần các tác phẩm đoạt giải Nobel. Trong một xã hội tôn thờ chủ nghĩa tiêu thụ, tiền là quyền lực. Toàn bộ cỗ máy truyền thông, quảng cáo, giải trí bán cho người dân giấc mơ mang tên nổi tiếng và nhiều tiền. Cái này dẫn đến cái kia và ngược lại, một vòng tròn rực rỡ, khiến người ta sẵn sàng bán linh hồn cho ý kiến cho rằng việc chỉ ra vấn đề nhưng không có một giải pháp cụ thểnào trong cuốn sách của anh có thể sẽ khiến độc giả hoang mang hơn. Anh nghĩ sao?Hoang mang, hoài nghi là một xuất phát điểm tốt để xây dựng một thái độ độc lập, một tinh thần phản biện. Chúng ta nên cưỡng lại khao khát nhanh chóng bám vào lý thuyết này, rồi lúc vỡ mộng thì lại bập vào chủ nghĩa kia. Cuộc sống, xã hội, thế giới phức tạp, và trái với lời hứa của nhiều cuốn self-help, không có một sổ tay hướng dẫn nào giúp ta đi qua cuộc đời một cách ngon vì hối hả đòi hỏi câu trả lời, chúng ta hãy học cách đặt câu hỏi. Học cách nhìn sự việc ở những góc độ khác nhau, thử đứng ở chỗ của người phản đối mình. Cố gắng phân tích những nguyên nhân, những tương quan ở dưới bề mặt của một hiện tượng. Và không khi nào nên chắc mẩm rằng mình đã nắm chân lý trong hỏi quan trọng là “Trách nhiệm cá nhân của tôi là gì, tôi can dự như thế nào?”. Đó là xuất phát điểm để dẫn tới những giải pháp cá nhân và rất thiết người nói rằng cuốn sách làm họ giật mình, và đó là lời khen quý nhất với tôi. Quá trình viết là một quá trình tự vấn với tôi, và tôi vui khi thấy những điều mình viết ra giúp ích người khác trên con đường tự với những người yêu cầu nhìn thấy các giải pháp rõ ràng được đặt lên bàn tôi đồ rằng nếu bây giờ cho họ đọc Kinh thánh, họ cũng sẽ phàn nàn là “không có giải pháp gì cụ thể, chỉ thấy nói mãi về tình thương”.Về sách Bức xúc không làm ta vô canSách Bức xúc không làm ta vô can của Đặng Hoàng GiangCuốn sách của tiến sĩ Đặng Hoàng Giang bao gồm 26 bài tiểu luận về các vấn đề xã hội, văn hóa và chính sách tại Việt Nam. Dù đề cập đến rất nhiều vấn đề gây bức xúc của xã hội, nhưng tác giả vẫn giữ một cách viết điềm đạm và đưa ra cách giải thích toàn diện về căn nguyên, bản chất vấn đề. Trong cuốn sách, nhiều lần anh nói về chuyện các cá nhân cần ý thức được rằng họ không vô can trước tất cả các vấn đề xã hội và giải pháp của tất cả các vấn đề đó thực chất nằm trong chính bản thân mỗi người. Sách hiện có bán tại các nhà sách trên toàn quốc. Giá bìa VNĐ.—Bài Phương Huyên –Minh họa Leftstudio Bức Xúc Không Làm Ta Vô Can Tác giả Đặng Hoàng Giang Về tác giả Tiến sĩ Đặng Hoàng Giang là chuyên gia phát triển, nhà hoạt động xã hội và tác giả chính luận. Các hoạt động nghiên cứu và vận động chính sách của anh nhằm nâng cao chất lượng quản trị quốc gia, minh bạch, và tiếng nói của người dân. Anh nỗ lực truyền bá tri thức, khuyến khích tư duy phản biện và xây dựng văn hóa tranh luận. Review sách Bức xúc không làm ta vô can – tiêu đề của cuốn sách dễ khiến chúng ta ấn tượng. Đây là một cuốn sách tổng hợp nhiều bài viết của Tiến sĩ Đặng Hoàng Giang thể hiện quan điểm, cách nhìn về nhiều chủ đề nóng trong xã hội. Tiêu đề của cuốn sách thật ra cũng là tên của một bài viết trong đó. Và vì sao tác giả lại chọn cái tên đó thì ở cuối cuốn sách, tác giả sẽ bật mí câu chuyện về việc chọn tên. Cuốn sách gồm 26 bài viết – 26 câu chuyện về các đề tài nóng trong xã hội. Mới có, cũ có, nhưng tất cả không có cái nào là lỗi thời, tất cả đều còn hiện diện trong cuộc sống của chúng ta. Từ những câu chuyện “Biết rồi, khổ lắm, nói mãi” như ăn thịt chó, phẫu thuật thẩm mỹ, câu like, nghiện mạng xã hội,… cho đến những chủ đề mới lạ đối với nhiều độc giả như mặt trái của kinh tế thị trường, lỗi của những người nghèo, thực trạng “bức xúc”, nạn tôn thờ sách,…. 26 bài viết được chia thành 3 phần chính, tên của bài viết nổi bật nhất trong phần đó sẽ được chọn làm tên của phần đó. Thật sự thì tôi cũng không hiểu cách chia 3 phần này dựa theo tiêu chí gì, theo tôi đoán có lẽ chia theo mức độ, quy mô của sự việc. Ở mỗi bài viết tác giả nêu lên những vấn đề đang tồn tại trong xã hội trước, sau đó nêu thêm thông tin và những ý kiến của những người liên quan và sau đó tác giả mới nêu ý kiến của mình. Tất nhiên tác giả không quên lồng ghép những dẫn chứng về các số liệu thống kê, những bài viết trong những cuốn sách của những tác giả uy tín, những quan điểm đã được nhiều người công nhận vào trong những bài viết để tăng tính thuyết phục. Tác giả mô tả các hiện tượng thời sự bằng giọng văn hài hước nhưng không đanh đá chua ngoa, phê phán nhưng không mỉa mai bỉ báng. Đáng trân trọng nhất là sau những so sánh, phân tích đa chiều trong tương quan với nhiều nền văn hóa khác nhau từ Đông sang Tây, người viết gợi ra được những hướng giải quyết khả thi hoặc cách ứng xử tương đối chừng mực phù hợp với tình huống. Mỗi vấn đề được đem ra mổ xẻ trên nhiều khía cạnh dưới ngòi bút phân tích khúc chiết, lập luận logic dựa trên nền tảng những nghiên cứu xã hội, dữ liệu và con số cụ thể thực tế. Đó là lí do mà những bài bình luận xã hội của Đặng Hoàng Giang khiến người đọc thỏa mãn. Nội dung bài viết thì không làm độc giả thất vọng. Có những bài viết, tác giả nêu lên những tồn tại ngay trong xã hội nhưng ở những góc khuất không ai thấy. Chúng đã được tác giả tìm ra và đưa lên cho mọi người cùng xem xét. Như những cuốn sách Self-hep, thể loại được nhiều bạn trẻ hiện nay xem như là kim chỉ nam trong cuộc sống, xem như là bí kíp làm giàu, trở thành người có chỗ đứng trong xã hội, lại bị tác giả lên án không thương tiếc. Ngay bản thân tôi, trước kia cũng rất có cảm tình và cũng từng rất hâm mộ thể loại này, mặc dù vẫn ưu tiên thể loại văn học kinh điển hơn, nhưng khi đọc những dòng này, vẫn thấy mình trong đó. Tác giả đã nêu lên những cái mà phần đông độc giả không thấy được khi đứng trước trào lưu sách Self-help đổ bộ vào nước ta. Hoặc là vấn nạn tôn thờ sách của mức, đề cao cái hình thức mà quên mất cái quan trọng nhất của cuốn sách là nội dung bên trong đó. “Tôi kính trọng sách, cho nên tôi có giá trị, còn tôi có đọc chúng hay không thì không còn giá trị” -Cách tác giả châm biếm những kẻ tôn thờ sách quá mức nhưng không quan tâm tới nội dung- Rồi ngay cả những vấn đề cũ, chủ đề cũ, tác giả cũng cung cấp cho chúng ta những cách nhìn rất khác, những góc nhìn mới về những mặt khác của vấn đề. Tác giả bóc tách những vấn đề – tưởng như ai cũng tường tận – và cho mọi người được thấy bản chất của vấn đề và những mặt mọi người không để ý. Ví dụ như vụ hôi bia ở Đồng Nai, vụ công nhân đập phá máy móc, công xưởng ở Thái Nguyên, tác giả đã nêu rõ bản chất là sự bức xúc, sự bất cần của những đối tượng không được quan tâm trong xã hội, tâm lý hùa theo đám đông và dễ bị kích động của những thành phần ấy. Hay tác giả lại nêu lên lỗi của những người nghèo – những người mà chúng ta thường chỉ nghĩ về họ như những kẻ cần được giúp đỡ chứ ít khi chúng ta suy xét về trách nhiệm của những người đó đối với cái thiếu thốn, cái nghèo đói của họ. Sau tất cả, những gì đươc viết trong cuốn sách này đều là viết theo ý kiến của tác giả. Bạn có thể đồng ý với điều này, phản đối với điều kia. Không sao cả. “Bức Xúc Không Làm Ta Vô Can” là một cuốn sách nên đọc và cần phải đọc. đọc để hình thành một tư duy phản biện, đọc để tự ngẫm, tự giác ngộ, đọc để hiểu sâu hơn những vấn đề của xã hội dưới những lớp giấy gói khác nhau, đọc để nhìn thấy rõ những hình hài của thời đại mình đang sống, đọc để thấy bức xúc, nhưng đừng làm ra vẻ mình vô can. Đoạn trích hay “Bất cứ ai đọc quá nhiều và sử dụng bộ óc của mình quá ít sẽ có thói quen lười nhác trong suy nghĩ.” Câu này là của Einstein, và nó đặc biệt đúng khi người ta đọc những thứ linh tinh. Ở Việt Nam, bán chạy nhất từ nhiều năm nay vẫn luôn luôn là sách bói toán, tử vi và truyện ngôn tình rẻ tiền. Chúng là những liều thuốc ru ngủ làm người ta lười động não y như những xê ri phim Hàn Quốc sướt mướt và các game show nhảm nhí trên ti vi. Chưa kể, sách nhảm, từ điển rác tràn lan thực sự không xứng đáng với giá trị của các tờ giấy dùng để in chúng. Tác giảĐặng Hoàng GiangThể loạiKỹ năng sốngSố dung“Từ chỗ vô danh cách đây bảy, tám năm, bây giờ, nếu gõ “bức xúc” vào Google, ta sẽ được 29 triệu kết quả, gấp gần 10 lần “Ngọc Trinh” một con số ấn tượng cho một làn da xấu xí như vậy.”Đây là một trong rất nhiều các quan sát thú vị, kèm theo các giải mãi hóm hỉnh, không kém phần chua xót song cũng rất giàu nhân văn trong tuyển tập BỨC XÚC KHÔNG LÀM TA VÔ CAN của tiến sĩ Đặng Hoàng Giang. 26 bài viết là 26 câu chuyện từ quen thuộc như thịt chó, ấn đền Trần, phẫu thuật thẩm mỹ, từ thiện câu like…đến ngỡ như vĩ mô xa xôi nhưng lại ảnh hưởng mật thiết đến cuộc sống từng cá nhân như sự tàn phá của kinh tế thị trường, lí do khiến quốc gia thất bại, du lịch đại trà, hay các vấn đề văn hóa không bao giờ hết nóng như sính ngoại, truyền hình thực tế…Không chỉ phân tích khách quan và bình luận sắc sảo, tác giả còn đề xuất nhiều giài pháp bất ngờ và đầy trách nhiệm, khiến các bài viết, trước khi được tập hợp lại trong tuyển tập này, đã nhận được hàng trăm nghìn lượt xem và rất nhiều chia sẻ từ đông đảo cư dân mạng.“Một góc nhìn thằng thắn và tỉnh táo, xoáy vào những vấn đề bằng những con dao mổ sắc cạnh của tri thức… Từ lâu, những cây viết của nước ta vẫn dùng dao gọt hoa quả có lưỡi lượn sóng để mổ xẻ các vấn đề. Chúng ta thiếu những con dao mổ lạnh, nằm trong những bàn tay ấm.”Thể loạiBức Xúc Không Làm Ta Vô Can có mặt trongReviewHồng Nhi - - Review on TikiHài LòngMột cuốn sách hay và mang ý nghĩa thiết thực trong thời đại này, thời của smartphone và Facebook, cuốn sách nêu rất rõ vấn đề và trực tiếp đưa ra những mong muốn và giải pháp để khắc phục những vấn đề đó, giọng văn đôi khi có phần hóm hỉnh không hề gây chán hay buồn ngủ. Quyển này rất hợp với những bạn trẻ để rèn luyện thái độ sống, tuy nhiên cũng hợp với những người… lớn lớn mà hay có thái độ bức xúc !!!Mèo Mập Vương - - Review on TikiMột Cuốn Sách Tuyệt VờiKhông phải tuyệt vời mà là tuyệt diệu! Đủ rộng, đủ zui, đủ sâu. Được lý giải và sáng tỏ những chuyện hàng ngày ở xung bài học rút ra cho bản thân 1. GDP nay hết thần thánh. Nay họ đo toàn GNH. Gross National Happiness Chỉ số hạnh phúc quốc nội. 2. Cái đẹp có thể thấy ở mọi nơi từ vẻ đẹp của người chạy marathon về chót 3. Lý giải mấy zụ hôi bia, đánh chết mấy người trộm chó 4. Ai cũng có thể và có nghĩa vụ trở thành anh hùng. Chờ siêu nhân tới khi nào! 5. Nghèo không việc gì phải cúi đầu. 6. Truyền thông dẫn mình về đâu đến nỗi hôm qua suýt đi tắm trắng 7. Danh vọng, tiền bạc hay là hạnh phúc? 8. Không chỉ đơn giản là không làm điều xấu, mà còn là không đi theo đám đông để làm điều xấu 9. Việt Nam có tỷ phú đô la nên zui hay buồn? Và hiểu rõ hơn vì sao chênh lệch giàu nghèo thật sự nó ghê òm! 10. Đã từng thấy “Đắc nhân tâm”, “làm giàu không khó”, “đọc vị bất kỳ ai” có gì đó sai sai mà không hiểu vì sao. Giờ thì bắt đầu hiểu. 11. Bức xúc không làm ta vô can. Đó có thể là cách né tránh trách nhiệm. 12. Đọc cuốn này sau 28 tuổi mới Hạnh - - Review on TikiMột Cuốn Sách Phản Biện Xã Hội Với Quan Điểm Bình Tĩnh Và Sâu SắcBức xúc không làm ta vô can nêu lên một cách nhìn khác của tác giả đối với các vấn đề trong xã hội. Ở một đất nước hiện nay mà ai cũng có thể làm một “nhà phê bình” ở trên thế giới mạng, cả xã hội như lên đồng khi nhảy vào chửi rủa một vấn đề, một cá nhân khi chưa biết tốt xấu thì những quan điểm và bình luận một cách khách quan và sâu sắc của tác giả khiến người đọc bình tĩnh và suy nghĩ cẩn thận hơn. Mình đặc biệt thích quan điểm của tác giả về những cuốn sách self-help. Trước giờ mình đọc rất nhiều sách nhưng không hề thích những quyển sách như Dạy con làm giàu, Tôi tài giỏi, bạn cũng thế, Đắc nhân tâm, Quẳng gánh lo đi và vui sống,…Trong khi đó rất nhiều người đọc và tán thưởng những cuốn sách này, có đôi lúc mình nghĩ có phải đã bỏ qua những cuốn sách hay như thế. Nhưng quan điểm của tác giả đã giúp mình hiểu rằng việc mình bỏ qua những cuốn sách này là đúng đắn. “Trong thế giới quan của Carnegie, con người là một động vất ích kỷ và nông cạn. Họ thích được nghe tới tên mình, muốn được tỏ ra quan trọng và thèm khát sự khen ngợi…Nhiều nguyên tắc của Đắc Nhân Tâm phục vụ cho những con người giả tạo, cơ hội và thao túng”. Điều mình tiếc duy nhất là đọc được cuốn sách này quá muộn. Nếu có thể, mình muốn gửi những lời này đến tác giả, để cảm ơn anh đã trình bày được những quan điểm “hợp” với mình đến - - Review on FahasaMột quan điểm rất hayThể loại sách này chắc hẳn còn khá mới ở Việt Nam, nhưng nếu bạn hay đọc báo và nắm thông tin bạn sẽ thấy thân thuộc với nó đến từng câu chữ. Những vấn đề xã hội được nhìn dưới một quan điểm mới, có những điều lạ những điều mới mà bạn phải ồ à vì đôi lúc bản thân cảm thấy nhưng không thể nói ra thành lời, có những điều tác giả truyền tải khiến người đọc có thể không đồng ý, mỗi cá nhân có một quan điểm nhưng điều hay ở tác giả là lý giải khá logic cho quan điểm của bản thân ông ấy. Rất đáng để chúng ta học hỏi!Khanh - - Review on FahasaĐáng mua, đáng đọcSách là tập hợp những bài viết về nhiều vấn đề khác nhau đang hiện hữu trong cuộc sống, đang là chủ đề hot trên Facebook như like để giúp đỡ người nghèo, hiện tượng cuồng người nổi tiếng, nghiện truyền hình thực tế, du học,… Tác giả có cách nhìn khá sâu sắc và riêng biệt, đáng để suy ngẫm. Tuy còn một số lí lẽ cá nhân mình cảm thấy còn chưa xác đáng, nhưng cuốn sách vẫn cho mình cái nhìn đa chiều hơn về những hiện tượng đang được bàn tán hàng ngày trên mạng xã Việt - - Review on FahasaCuốn sách về những vấn đề nóng trong xã hộiMình thấy nhiều bạn đọc quyển này nên quyết định mua, vì thực ra đây là tập hợp rất nhiều những câu chuyện trong đời sống thường ngày mang tính thời sự, lại được tác giả viết rất có tâm. Tác phẩm gây ấn tượng với mình ngay từ bài viết đầu tiên có tên Vẻ đẹp của người chạy marathon về chót. Lối viết và cách suy luận của Đặng Hoàng Giang rất trau chuốt, logic và cảm được cái tình. Ngoài việc nêu ra các thực trạng xã hội tha hóa thời hiện đại, tác giả còn thể hiện quan điểm cá nhân, giải pháp hạn chế và khắc phục những điều chưa tốt đó. Cuốn sách thật sự rất bổ ích cho mọi Sơn - - Review on GoodreadsNên đọc từ từCuốn sách này nên được đọc từ từ, mỗi ngày một, hai bài viết. Vì mặc dù không phải hoàn toàn không đồng ý với những góc nhìn, luận điểm của tác giả nhưng khi đọc cuốn sách một cách liên tục nhiều lúc khiến tôi cảm thấy tác giả như đang cố tình tìm cách thể hiện quan điểm ngược lại với đám đông để chứng tỏ mình là người “đứng một mình” thay vì một tư duy phản biện và mang tinh thần xây Nguyen - - Review on GoodreadsChỉ nêu ra hiện tượng, chứ chưa viết về bản chấtHơi thất vọng khi tác giả viết về kinh tế xã hội mà không nhắc đến chính trị với luật pháp, về văn hoá mà không bàn về kiểm duyệt. Chắc đây là những đề tài nhạy cảm, viết ra thì khó mà được đăng báo. Nhưng nếu không viết hết thì cũng chỉ nêu ra hiện tượng, chứ chưa viết về bản chất lập luận được nhất chắc là “Ngó Mỹ, Dòm Nhật, Hóng Do Thái Lựa chọn nào cho ta”. Mình thì thích nhất bài cho con đi du học. Bài dở nhất chắc là “Cái Tát Hữu Hình Của Bàn Tay Vô Hình”. Tiến sĩ kinh tế mà phân tích quá đơn giản về kinh tế Việt Nam cũng như vai trò của thị trường và nhà nước. Again, không nhắc đến chính trị ở đây thì thấy hơi thiếu lại thì cuốn sách này cũng nên được trân trọng. Việt Nam cần xây dựng văn hoá phê bình xã hội. Nếu nhìn mỗi chương như một bài để đăng báo thì cũng không đến nỗi nào. Nhưng nếu nhìn vào cả quyển sách thì không đặc biệt - - Review on GoodreadsDành cho ai có hứng thú với thời đại cuộc sống hiện nayMột quyển sách khá thú vị, phải công nhận là tác giả ĐHG đọc rất nhiều và đôi khi trong sách tác giả có trích dẫn những câu nói, đoạn trích từ các sách của các tác giả khác để ủng hộ cho quan điểm của mình. Tuy nhiên, để đánh giá chính xác những đoạn trích 1 phần đó có phù hợp và chính xác không thì e rằng sẽ phải ngồi đọc hết những quyển sách được nêu Bức Xúc Không Làm Ta Vô Can sẽ thấy được sự đối lập giữa tư duy cả bảo thủ và phóng khoáng của tác giả. Bảo thủ ở “Cơ thể giả, khát vọng thật” khi tác giả cho rằng phẫu thuật thẩm mĩ là “sự huỷ hoại bản thân, xuất phát từ sự chối bỏ cơ thể”… ở “Sự khốn cùng của tư duy triệu phú” khi tác giả chê bai những cuốn sách self-help chỉ hướng đến mục đích là làm giàu…. Sự phóng khoáng của tác giả thể hiện rõ nhất qua việc bạn hoàn toàn có thể ngồi lên sách, xé nó làm giấy bọc xôi, hay khoét ra làm chậu trồng hoa… nhưng tác giả lại một mực gay gắt với những công trình kiến trúc tân hiện đại Thế kỷ 18 mang âm hưởng Pháp, những công trình lai căng kệch cỡm ở xứ thiên đường . Tác giả có lẽ chưa đến Penang, Malaysia nơi có những ngôi nhà cổ lai giữa kiến trúc Trung Quốc và Anh, Hà Lan mà vẫn đẹp đến giờ. Có rất nhiều bài tôi không đồng ý với quan điểm của tác tôi thật sự thích quyển sách này vì khi đọc sách não của tôi có cảm giác thoả mãn, tác giả hiểu biết và có chính kiến riêng về nhiều vấn đề xã hội, chính trị, kinh tế – điều mà không nhiều tác giả ở VN hiện nay có. Nếu bạn có hứng thú với thời đại cuộc sống hiện nay cùng các vấn đề trên, còn chần chừ gì mà không mua quyển này về đọc .Đọc thử sáchHọ phá phách vô phương hướng và vô nghĩaVì sao những người dân Đồng Nai vốn bình thường hiền lành, thân ái với nhau, lại trong tích tắc trở nên khác hẳn, hăm hở lao vào núi bia đổ, lễ mễ khuân ra mấy bịch, rồi háo hức quay lại làm đợt nữa. Điều gì làm cho những thanh niên Nghệ An, cuối tuần vừa đi chơi với bạn gái, bỗng hăng lên lao vào “đánh hôi” kẻ trộm chó như đi trẩy hội. Lý do nào khiến những công nhân xây dựng ở Thái Nguyên, hằng ngày chăm chỉ mang cặp lồng cơm đi làm, bỗng trở nên hung hãn và đập phá chính ngay công việc đem lại miếng cơm manh áo cho mình? Sẽ hời hợt nếu ta chỉ đưa ra những bình luận chung chung về sự suy đồi của đạo đức, về sự xuống cấp của xã hội, về niềm tin bị đánh mất, về người Việt thiếu văn hóa, vân vân và vân vân. Để có thể hiểu được những hiện tượng này và truy tìm nguyên nhân, chúng ta cần phải nhìn sâu hơn vào tâm lý đám đông và xem nó vận hành như thế đám đông có những yếu tố đặc biệt. Thứ nhất, trong đám đông, các thành viên của nó vô danh. Khác với lúc đứng riêng rẽ một mình, cái vô danh trong đám đông đem lại cho người ta một sự an toàn và cảm giác được bảo vệ nhất định. Thứ hai, đám đông gây phấn khích. Những người đã từng ở trong một sân vận động khổng lồ đều biết cảm giác đó khác với cảm giác có được khi xem trận bóng trước màn hình ti vi. Số đông cộng hưởng và tạo ra một năng lượng đặc biệt, một sự hưng phấn có sức lây lan lớn. Lúc đó, cô gái nhút nhát nhất cũng có thể văng tục ngon ơ và cho ngón tay vào mồm, cùng huýt sáo la ó trọng đông cũng đem lại cho các cá nhân trong nó một cảm giác về quyền lực. Trong đám đông, những người vốn thấp cổ bé họng bỗng có cảm giác mình mạnh mẽ. Chúng ta hẳn còn nhớ một người đàn ông Đồng Nai vừa bê bia vừa trừng mắt quát người tài xế xe tải “Báo công an đi, ông thách đấy!”Và cuối cùng, đám đông rùng rùng chuyển động và trăm người như một cùng làm một hành vi nào đấy, khi họ được một sự kiện bất ngờ châm ngòi. Giả sử như hàng trăm thùng bia ở Đồng Nai kia được xếp ngay ngắn ven đường, thì dù chỉ có một người trông coi thôi, chắc cũng không ai nghĩ tới chuyện xông vào lấy. Bia đổ tung tóe ra đường tạo ra một tình huống lạ, một điều bất thường, kết hợp với sự vô danh, phấn chấn lây lan, cảm giác quyền lực và an toàn, làm giảm đáng kể ý thức trách nhiệm của mỗi người về hành vi của mình, biến một bà mẹ mẫu mực thành một người hớt hải gom bia mặc dù trong nhà không có ai uống, để tới lúc tỉnh cơn say mới hối hận về hành động của mình. Trong đám đông, con người dễ đánh mất bản nhiên, chen chúc nhau để lượm mấy lon bia trên mặt đường, hay để bẻ mấy cành hoa trong một hội chợ vẫn khác xa với việc xông vào đánh đấm tới chết một kẻ trộm chó, hay châm lửa đốt rụi hàng chục cái xe máy. Điều gì khiến đám đông trở thành một sức mạnh phá hủy – nhiều khi phá hủy chính môi trường sống của bản thân họ? Những sự kiện trên có điểm gì chung với những lần các cổ động viên bóng đá ở Anh bỗng nhiên hỗn chiến và giật tung ghế của sân vận động, với làn sóng đập phá và hôi của ở London năm 2011 làm toàn thế giới kinh ngạc, hay với sáu ngày bạo lực và cướp bóc ở Los Angeles năm 1992 làm 53 người tử vong?Điểm chung của Nghệ An 2014 thanh niên nông thôn, Samsung Thái Nguyên 2014 công nhân xây dựng, London 2011 thanh niên nhập cư và Los Angeles 1992 thanh niên da đen là đám đông này là đám đông của những người ngoài lề, những người thấp bé trong xã hội, thu nhập thấp hoặc thất nghiệp, và không có cơ hội. Họ mang sẵn trong mình một sự cáu kỉnh và chán nản. Họ bực bội với bản thân, với cuộc đời mình, với những thứ xung quanh. Khi họ nhập vào một đám đông, như Gustave Le Bon nhận xét trong Tâm lý học đám đông bản dịch tiếng Việt của Nhà xuất bản Tri thức năm 2006, họ đánh mất tính cá nhân, tính độc lập, khả năng đánh giá và phán xét đạo đức, họ bị cuốn vào ảnh hưởng phi lý của tập thể xung quanh. Do đó, đám đông có thể làm những hành động phá hủy và bạo lực mà mỗi cá nhân, nếu đứng riêng biệt, sẽ không bao giờ nghĩ là họ có thể làm. Chỉ cần một sự kiện nhỏ xảy ra một công nhân bị bảo vệ đánh vào đầu, một con chó bị chất, sự hung hãn của người nghèo, của những người ở đáy xã hội, tới từ cảm giác bất lực, ngoài lề, không làm chủ được cuộc đời mình. Họ thấy mình như kẻ lạ trên chính đất nước của mình, bị bỏ rơi, bị lãng quên. Họ thấy mình kém cỏi, vô giá trị. Cũng vì thế, khi đã ngấm cái say của một đám đông nổi loạn thì họ hân hoan như đang tham dự một cuộc vui điên dại. Một tờ báo đã rất chính xác khi chạy tít cho vụ Nghệ An “Đánh trộm chó đông như đi hội”. Ai xem những video quay cảnh bạo loạn ở nhà máy Samsung hẳn cũng nhận ra không khí vui vẻ, phấn khích, các bình luận xôn xao, tiếng huýt sáo, reo hò, tiếng cười sảng khoái, như ở một buổi biểu diễn văn nghệ quần chúng mà ai cũng được tham gia góp vui. Ít nhất, trong khoảnh khắc đó, họ có cảm giác mình là người thắng, người mạnh, rằng cuộc sống thú vị, sôi động, làm họ quên đi cái mòn mỏi hằng ngày của mình. Đám đông cho họ một bản sắc, cho họ một nơi để thuộc đông “mới” của ngày nay khác đám đông “cũ” của năm 1945. Đám đông cũ, qua quá trình được “vận động” tham gia cách mạng, đã phát triển cho mình một ý thức hệ. Sau 30 năm kinh tế thị trường, công nhân và người nghèo bây giờ đã mất đi ý thức về bản thân như một giai cấp. Họ đơn giản bị kẹt trong cái bẫy nghèo truyền xuống từ thế hệ trước để lại. Họ là sản phẩm của văn hóa nghèo khổ, những người, mà như Oscar Lewis đã định nghĩa trong Văn hóa của nghèo khổ năm 1998, “có rất ít ý thức về lịch sử. Họ là những người bên lề, chỉ biết tới những vật lộn của bản thân, chỉ biết được hoàn cảnh của địa phương họ, thế giới hẹp của họ, cách sống riêng của họ. Thông thường, họ không có kiến thức, tầm nhìn hay ý thức hệ để nhận ra điểm tương đồng giữa những vấn đề của họ và vấn đề của những người giống họ trên thế giới. Nói một cách khác, họ không có ý thức giai cấp, mặc dù họ rất nhạy cảm với sự phân biệt về đẳng cấp.” Chúng ta, những người đã quen với các đại tự sự cách mạng, ngạc nhiên nhận ra rằng những đám đông nổi loạn bây giờ không có quan điểm xã hội hay thông điệp chính trị gì. Những công nhân đập phá ở Thái Nguyên không đưa ra một đòi hỏi cụ thể gì cho doanh nghiệp hay công đoàn; những người dân đánh trộm chó ở Nghệ An không có yêu cầu gì với công an hay chính quyền địa phương. Họ phá phách một cách vô phương hướng và vô nghĩa. Chính vì vậy, sự hung hãn bùng phát thường bất ngờ với các nhà bình luận xã hội và các nhà chức trách, lúc đó họ mới bối rối đi tìm lý do và lời giải giải thích đơn giản nhất có lẽ đến từ Martin Luther King “Không có gì nguy hiểm hơn là xây dựng một xã hội mà trong đó một nhóm lớn có cảm giác họ không được can dự, rằng họ không có gì để mất. Nếu người ta có quyền lợi trong xã hội, người ta sẽ bảo vệ xã hội, nhưng nếu không, họ sẽ vô thức muốn phá hủy nó.”Chúng ta hãy dành cho đám đông những người nghèo đô thị, những thanh niên nông thôn, những công nhân ở các khu công nghiệp, một phần tử tế của miếng bánh, một cảm giác xã hội là của họ, phục vụ họ. Một cảm giác thực sự chứ không phải chỉ trên các khẩu hiệu và văn không, họ sẽ không để cho những người khác Giêng 2014Lại chuyện bia, thịt chó và ấn đền TrầnTừ bao giờ người Việt có thói quen lấy khoái cảm từ việc tự xỉ vả bản thân? Mấy hôm nay, người ta chuyền tay nhau các con số 3 tỉ lít bia, 5 triệu con chó, và ấn đền Trần được tiêu thụ trong một năm như những minh chứng hùng hồn cho sự bệ rạc và xuống dốc của người Việt. Chúng ta đang tự mô tả mình như một cộng đồng chỉ quẩn quanh dọc ba cạnh của hình tam giác mà ba đỉnh là quán bia, đền chùa và quán thịt chó trong đó cạnh nối quán bia và quán thịt chó là được lưu thông nhiều nhất.Tôi muốn kêu gọi chúng ta hãy bình tĩnh. Chúng ta có thể không thông minh như người Do Thái, không chăm chỉ như người Nhật Bản, hay không xinh đẹp như đàn ông Ả Rập, nhưng chúng ta đâu có đến nỗi nào. Đề nghị tất cả ngồi xuống, chúng ta sẽ lần lượt làm rõ từng tỉ lít biaTheo con số của các nhà sản xuất bia thì người Việt tiêu thụ 3 tỉ lít bia một năm, hay bình quân 33 lít trên một đầu người. Vậy là mỗi tuần, mỗi người uống chừng 0,6 lít bia. Tôi không cho rằng đây là con số gây sốc. Tất nhiên, có người có thể lý luận là phải bỏ ra ngoài phép tính này trẻ em, người già, phụ nữ, vân vân. Nhưng kể cả như vậy, suy ra, mỗi người đàn ông Việt cũng chỉ uống cỡ 1,2 lít bia, hay là hơn hai cốc vại một chút, một tuần. Một con số khiêm tốn. Bạn không tin ư? Xin thưa, tửu lượng này tương đương với mức độ của Ý là những người mà ta biết là ngoài bia ra còn uống khá nhiều rượu vang. Mà Ý lại chỉ bằng một nửa Brazil. Mà Brazil lại chỉ bằng hai phần ba Úc. Nói cách khác, người Úc uống bia nhiều gấp 3 lần người quân thế giới là những người Tiệp Khắc anh em, năm 2012 họ tiêu thụ 160 lít bia mỗi người, thêm bớt mấy cốc không thành vấn đề. Lại có một số người lý luận là thể tích của người châu Âu to hơn nên họ có thể uống nhiều hơn trước khi bị lú lẫn. Nhưng ngược lại, ta phải nhớ là ở xứ lạnh không ra mồ hôi như Tiệp Khắc thì 160 lít của họ sẽ gần với 180-200 lít hơn, còn 33 lít ở ta thì thực ra chỉ còn 20 lít vì mùa hè nó túa ra theo lỗ chân lông hết, vả lại bia hơi vỉa hè thì làm sao mà đo được lượng cồn với Pilsner Urquell. Có thể tranh luận nhiều hơn, nhưng tóm lại, chúng ta không có gì phải băn khoăn ở triệu con chóBây giờ sang chuyện 5 triệu con chó bị đưa lên bàn ăn hằng năm ở Việt Nam theo nguồn tin của tờ báo Anh The Guardian. Vấn đề này cần phân tích công phu hơn một chút. Người ta ăn chó ở Cameroon, Ghana, Nigeria, và không những ở những nước “lạc hậu” này, mà còn ở Canada với điều kiện con chó phải bị giết trước sự có mặt của một thanh tra liên bang, Thái Lan, Nhật Bản, và tất nhiên, ở Hàn Quốc. Chúng ta hãy dừng lại ở đất nước này. Mỗi năm người Hàn xếp lên đĩa khoảng tấn thịt chó. Giả định rằng mỗi con chó nặng trên dưới 10 kg, số lượng thịt này sẽ tương đương với khoảng con chó. Công nhận là chưa thấm tháp gì, nhưng ta phải lưu ý dân số Hàn Quốc chỉ có 50 triệu. Như vậy, nếu dân số tương đương với Việt Nam, lượng chó đi vào bếp ở Hàn Quốc sẽ là hơn 1,5 triệu con. Vẫn còn thấp hơn nhiều so với con số 5 triệu của và bây giờ các bạn hãy bám chắc vào mép bàn hay thành ghế để khỏi ngã mỗi năm, người ta dùng thêm tấn, tức là hơn 9 triệu chú cẩu nữa, để sản xuất ra một loại nước lên men tên là Gaesoju, nôm na là rượu chó, mà người Hàn Quốc thề là rất tốt cho sức khỏe, đặc biệt để “điều hòa tiêu hóa”, và nhất là “sau phẫu thuật”. Vị chi tổng cộng là 11 triệu con chó, cho cả ăn lẫn uống. Không rõ vì sao người Hàn lại bị phẫu thuật nhiều như ấn đền TrầnKhác với bên trên, trong chuyện ấn đền Trần thì chúng ta không có điều kiện làm các so sánh quốc tế với độ tin cậy cao. Tuy nhiên con số nửa triệu là khá ấn tượng, cộng với các loại ấn của các đền khác nhau trong cả nước, cũng như các lễ lạt chùa chiền khác nữa thì về mặt thống kê có thể nói trung bình gia đình nào cũng có người đầu năm đến nhang khói nhờ thánh thần phù hộ. Câu hỏi được nhiều người đặt ra ở đây là vì sao bây giờ người Việt lại nhờ cậy tới thần linh nhiều như các nhà xã hội học, người ta càng có nhu cầu bám vào các thế lực siêu nhiên khi cuộc sống của người ta càng bấp bênh, bất an, ngoài vòng kiểm soát. Nói một cách khác, khi xã hội không có thượng tôn pháp luật, không đem lại cho người dân an sinh, cảm giác an toàn, chắc chắn, được che chở, bảo vệ, thì người ta phải nương tới cửa thánh ngoài vòng kiểm soát hay sao nếu như bạn không chắc là miếng đất có sổ đỏ của bạn, hay cái đầm cá bạn vẫn canh tác hàng chục năm nay, tới sáng mai liệu có còn thuộc về bạn, hay đã nằm trong dự án của một đại gia nào đó rồi. Rõ là bạn muốn khấn bái để các thánh giúp bạn không bị trượt chân ngã đúng lúc đang ở trong đồn công an, đập gáy vào dùi cui mà thiệt mạng chứ. Để các thần trao cho đứa bé sơ sinh trong gia đình bạn sức đề kháng chống cự lại với vắc xin bệnh viện được bảo quản đúng quy trình chứ. Để bà Chúa Thượng ngàn cho năm nay mưa thuận gió hòa để cái đập thủy điện lơ lửng bên trên đầu bạn không xả lũ đúng quy trình cái “quy trình” mà lúc nào cũng đúng, nó cứ lừng lững tiến như xe lu, cán bẹp mọi thân phận không may dính phải nó, người ta biết nhờ vào ai mà tránh nếu như không vái tứ còn một cái bấp bênh cuối cùng nữa, đó là không rõ các thánh thần có còn tai mà nghe tiếng cầu khẩn của dân hay không. Đằng trước hàng chục nghìn dân đen nhốn nháo, quần áo nhếch nhác, chen chúc nhau trước cửa đền Trần là mấy hàng quan chức, trang nghiêm trong những bộ com lê đen trịnh trọng, như đang ở một cuộc họp trung ương. Họ trò chuyện và hứa hẹn gì với đức Thánh Trần, sẽ chẳng ai biết được. Nhưng gì thì gì, ở chỗ linh thiêng này cũng như nơi trần tục, quan phải xong thì mới tới lượt nên các bạn ơi, đừng có chê bai hay chế nhạo người dân mà tội nghiệp họ. Cuối cùng, chỉ còn mỗi quán thịt chó và quán bia là những nơi mà người dân có thể vui vẻ bên nhau và trú ẩn chốc lát trước một cuộc sống đầy bất Hai 2014 Review sách BỨC XÚC KHÔNG LÀM TA VÔ CAN Hoa Tuyết Cuốn sách là tập hợp những góc nhìn của tác giả về các vấn đề của xã hội hiện nay. Đặng Hoàng Giang có cái nhìn sâu sắc, nhìn thấu những nguyên nhân sâu xa của vấn đề. Bằng cách phân tích, đánh giá thấu đáo các hiện tượng xã hội, tác giả đã đưa ra quan điểm của mình một cách khéo léo nhưng vẫn rất thẳng thắn. Có những quan điểm ta sẽ gật gù đồng tình, có những cái sẽ khiến ta phải nhìn lại mình, cũng có những quan điểm ta chưa thoả mãn lắm. Tác giả đưa ra một cách nhìn toàn diện từ vi mô đến vĩ mô, từ câu chuyện đạo đức cho đến chuyện Quốc gia đại sự, từ chuyện văn hoá đến chính sách pháp luật. Có những câu chuyện gây bức xúc trong dư luận nhưng khó mà thay đổi nếu không có sự đồng thuận của các nhà lãnh đạo – những người đề ra và thực thi hiến pháp. Cuốn sách với giọng văn hài hước nhưng chứa đầy tính nhân văn. “Đừng lên án và chỉ trích người nghèo, hãy giúp họ nhen nhóm lên sự tự tin, gây dựng niềm hy vọng với chính bản thân mình”. Lối sống của một người dẫn họ đến sự đói nghèo hay sự đói nghèo đã tạo cho họ lối sống như vậy? Theo quan điểm của tôi thì nó là sự tác động qua lại lẫn nhau. Tôi thích những điều tự nhiên vốn có. Do đó tôi rất thích cách lập luận của tác giả về “phẫu thuật thẩm mỹ” Mỗi con người có một bản sắc riêng, sự độc đáo riêng. Phẫu thuật thẩm mỹ là sự chối bỏ cơ thể mình, là sự tự phá hoại bản thân. Trong cuộc chạy đua với thời gian và truy tìm tuổi trẻ, người ta luôn là người thua cuộc, không ai có thể chống lại thời gian và tuổi già để mãi mãi xinh đẹp. Cuốn sách cho thấy một sự am hiểu rộng của tác giả về mọi lĩnh vực trong cuộc sống. Ông đưa ra những nhận định tinh tế và thấu hiểu từ nhiều góc độ. Có nhiều thứ hay ho trong cuốn sách và tôi xin nêu một vài điểm nhấn. “Mọi cái tệ hại của con người đến từ chỗ họ không thể rời smartphone để ngồi yên một mình”. Đọc đến đây chắc nhiều bạn không khỏi giật mình và tôi cũng không ngoại lệ. Cái tát hữu hình của bàn tay vô hình – nền kinh tế thị trường. Nền kinh tế thị trường phát triển kéo theo một loạt hệ lụy của nó – thứ sẽ phá hủy đất nước và con người nếu ta không có những biện pháp kịp thời để “phát triển bền vững”. Câu chuyện tác giả đề cập đến khiến tôi cảm thấy chua xót nhất là về những cậu bé mới chỉ học cấp ba, chỉ vì giật chiếc mũ 30 nghìn đồng để trêu bạn nữ phải nhận án tù 3 năm với tội danh cướp giật tài sản gây hoang mang dư luận…., giống như bi kịch của nhân vật Jean Valjean trong bộ tiểu thuyết Những Người Khốn Khổ của Victor Hugo, nhận án tù năm năm vì ăn cắp một ổ bánh mì cho mấy đứa cháu. Với cách nói hài hước đầy xót xa, tác giả đã chỉ ra những cái nhân dân thấy mà nhà nước không thấy, sự lo lắng về tương lai của các em… Đọc đến đây tôi có cảm giác hoang mang, không hiểu luật pháp đề ra để giúp con người sống tốt hơn, an tâm hơn hay để phục vụ một lợi ích nào đó? “Khi quan hệ giữa người với người, giữa người với thiên nhiên trở nên cằn cỗi thì có ngồi trong Lexus người ta cũng chỉ là kẻ bất hạnh”. Tác giả cũng bàn về “hạnh phúc thực sự”, về sự phân hoá giàu nghèo ngày càng tăng cao. Cuốn sách gồm nhiều chuyện ngắn, mỗi câu chuyện là một quan điểm của tác giả và lôi cuốn từ đầu đến cuối. Tôi rất tâm đắc với bài “tôn thờ sách là mê tin dị đoan”. “Mục đích cuối cùng của giáo dục và văn hoá là tạo ra sự bao dung. Chúng ta có thể âu yếm lướt qua các trang sách, nhắm mắt hít vào mùi thơm và lắng nghe tiếng sột soạt quen thuộc của chúng, nhưng việc đó không chứng tỏ chúng ta ưu tú, hay đẳng cấp, hay có văn hoá hơn những người không làm như vậy. Chúng ta có thể học tập vị thiền sư nọ vào thời nhà Đường, người đã quẳng cái tượng Phật vào lửa để lấy hơi ấm, vì nó chỉ là gỗ, tinh thần của Phật không nằm ở đó. Sách cũng thế, để gối đầu giường hay kê dưới chân bàn không quan trọng, chúng chỉ là bột gỗ”. Bên cạnh đó tôi lại có cái nhìn khác về việc đi du học và đọc sách help-self. Tác giả có cái nhìn tiêu cực, tuy không phải không có nhưng đó không phải là tất cả. Cái gì cũng có hai mặt, đôi khi tốt hay xấu còn ở góc nhìn và quan điểm của mỗi người. Nếu như tác giả cho rằng việc, luôn đặt câu hỏi và không bao giờ hài lòng với các câu trả lời kể cả khi chúng là của bố mẹ, là cứng đầu thì tôi cho rằng đặt câu hỏi là nền móng của sự phát triển, luôn không hài lòng với câu trả lời sẽ thúc đẩy sự sáng tạo. Tôi đọc đi đọc lại không hiểu có phải đoạn này tác giả dùng biện pháp “nói ngược” không? Vì những câu chữ thì thể hiện sự phản đối nhưng tôi nghĩ với tư duy của người đã từng sống ở nước ngoài 20 năm có vẻ như không mấy phù hợp. Các bạn hãy đọc cuốn sách như một lần tự nhìn lại mình và nhìn nhận một cách nghiêm túc các vấn đề xã hội.

bức xúc không làm ta vô can là gì